Chapter 1: The most beautiful sounds (part 2)

Following is the second part of chapter 1 of "Open the window, eyes closed" novel presented in both English and Vietnamese only published on Tuoitrenews: 
The English translation is provided by Tre publishing house.
We hope you would have an enjoyable experience reading this lovely piece of writing.
Remember to frequently visit Tuoitrenews to follow the next chapters of the award-winning novel for children by Nguyen Ngoc Thuan. 



When I told my friends, they also said their mothers didn’t cry. Don’t think they are liars - they were just keeping their secrets. And secrets give us something to remember forever.
 
 
Then it happened that the midwife gave me her seven smacks. And Dad was overjoyed. “My, it’s a boy. And he’ll be no ordinary boy! How I adore him!” He then stifled my crying with a kiss. He wasn’t ashamed of all the dust and sweat all over his body when he pressed it down onto my face. He said that was the moment he found me cutest! He’d been thinking of me when he was working in the fields the days before I was born. He’d thought I’d have a very long face. My mouth would be big and my arms would be muscular. Dad had reserved a cow especially for me to tend when I grew up. But my arms turned out to be very, very small, and my skin paper-thin. Dad placed my arm on his and kept it there. He said he’d never known such a tiny hand touching him.
  
Such was my smallness that Dad thought he’d walked into the land of the dwarfs. In the land of dwarfs, you mustn’t hurry. Suppose it just takes you a short walk from home to school. In the land of the dwarfs, it would take them a whole year! They can’t hurry. Dad couldn’t hurry either, because there was me in front of him. He had to be very careful if he wanted to pick me up. He later admitted that it was much easier plowing a field than holding a baby. You can plow the field again, but not a baby. A baby can’t even say, “Ouch, an ant is biting my butt! It hurts!”  

And that was how I came into the world. Dad was glad to hear my first cry. During the night, he had to walk on tiptoe, much to his misery. Dad’s a strong, bear-like man, and he used to make a noise whenever he touched anything. It would take him a huge effort to walk quietly like a cat. He gradually made it though, for my sake. He said a sleeping baby was even more beautiful than a field. So at night he stayed up to watch me sleeping. I was his field.  
Dad regretted not knowing whether the midwife smacked him on the butt, or whether he cried or not. My grandparents both died early, while Dad was still young, so he had nobody left to tell him. It’s your close family members who always keep a record of your past. They’re your secret keepers.

The day I was born, the midwife asked Dad, “What shall I call the blessed boy?”
A blessed boy meant somebody born perfect and beautiful. The old woman wanted me to live a happy life.
Dad sat up.
“Well now, I forgot! I was so busy thinking about him, I forgot to give him a name.”  

For Dad, a name was very important. It would be the beautiful sounds that people made when they met his baby for the whole of its life. A name is what first sets one baby apart from another. There’s always a person behind a name. Nothing is more wonderful than calling out the names of those who are nearest and dearest to you. Mom is the popular name for mothers. When a woman is called Mom, you know she does all the loving things your own Mom does. Mom is the most beautiful name in the world and it always sounds nice. A person named Cng can never be a girl. A person named Loan can never be a boy. When you grow up, your name follows you. So you keep it like a souvenir of Mom and Dad. It’s sure to be packed full of lots of their affection.
Dad said to the midwife, “I want to give him a hero’s name.”
“Then let’s call him Cường.”
“But I want him to be wise as well.”
“Then it’s Trí Cường.”
“I also want him to respect his parents.”
At long last my name was created. It’s a very long name, but I always remember it.
Dad said, “Nothing’s more beautiful than your own name. Every name comes with so much love.”  
What’s your name? Did you ever ask your parents how you got that name? I bet you’ll hear a long tale about it. And it’ll be your secret. A secret that only you and your parents know. And only then will you know why somebody’s name makes the most beautiful of all sounds.
Khi kể cho tụi bạn nghe chuyện này, chúng cũng bảo mẹ chúng không la. Các bạn đừng cho là chúng nói xạo nhé. Mà phải cho đó là một điều bí mật. Những điều bí mật sẽ cho chúng ta nhớ mãi, không quên.
 
Và mọi chuyện như tôi đã kể, bà mụ đánh tôi bảy cái. Bố thốt lên sung sướng: “Trời ơi, con trai. Cái thằng này nó lì lắm đây! Sao tôi ghét nó quá”. Nói rồi ông hôn vào cái miệng đang khóc của tôi. Ông còn áp tai vào cái miệng đang khóc của tôi. Mặc cho người ông dính đầy đất cát cùng những giọt mồ hôi của ông nhỏ vào mặt tôi. Bố tôi nói, chưa bao giờ bố thấy tôi xinh đẹp như vậy. Những ngày làm việc vất vả trên đồng, bố không ngớt tưởng tượng về tôi. Bố nghĩ mặt tôi sẽ dài lắm. Cái miệng thì thật to. Đôi tay săn chắc. Bố đã nuôi sẵn một con bò dành cho tôi cỡi rồi mà. Nhưng eo ôi, cái tay tôi bé xíu. Da thịt tôi mỏng tanh. Bố lấy tay tôi đặt lên mặt bố, rồi bố cứ nằm im như vậy. Bố nói, chưa bao giờ có một bàn tay bé xíu đặt lên mặt bố.

Bé lắm. Bé khủng khiếp. Nhìn thấy tôi, bố cứ tưởng tượng như đang lạc vào xứ sở của người tí hon. Mà ở xứ sở của người tí hon thì người ta không vội vàng được. Ví như từ nhà đến trường, bạn đi vèo một cái là xong. Ở người tí hon thì không phải vậy, họ phải đi một năm. Họ không vội vàng được. Trước một đứa bé, cũng như xứ sở người tí hon, bố không vội vàng được. Muốn ẵm tôi lên, bố phải từ từ. Bố nói, ẵm một đứa bé còn mệt hơn cày một đám ruộng. Bởi vì đám ruộng bạn có thể sửa chữa nó, còn đứa bé thì không. Nó cũng không biết nói: “Ối tôi đau quá. Con kiến nó cắn mông tôi!”. 
Vậy đó, cái ngày tôi chào đời. Và bố muốn được nghe tôi khóc. Buổi tối, bố phải đi nhẹ chân – một nỗi khổ của bố. Bố tôi khỏe lắm, cái gì chạm phải tay ông đều kêu rổn rảng. Muốn đi nhẹ là việc cực kỳ khó khăn. Nhưng vì tôi, bố đã tập dần. Bố nói, giấc ngủ của đứa bé đẹp hơn một cánh đồng. Đêm, bố thức để được nhìn thấy tôi ngủ – cánh đồng của bố.   

Bố rất tiếc không được biết bà mụ đánh bố bao nhiêu cái, bố có hay khóc không? Ông bà nội tôi mất sớm. Khi đó bố còn rất nhỏ nên chẳng được nghe ai kể lại. Những người thân trong gia đình là những người nhớ về mình nhiều và đầy đủ nhất.Những người giữ bí mật của mình.

Ngày tôi ra đời, bà mụ hỏi bố:
- Đặt tên cậu ấm là gì nào?
Cậu ấm có nghĩa là một cậu bé sung sướng. Bà muốn tôi được sung sướng. 
Bố tôi choàng dậy: 
- Ừ nhỉ, sao tôi quên khuấy mất. Tôi cứ tưởng tượng về nó mãi, đâm quên.

Theo bố tôi, cái tên quan trọng lắm. Bởi nó là cái tiếng đẹp đẽ nhất mà người ta sẽ gọi trong suốt cuộc đời một đứa trẻ. Đứa trẻ này khác với đứa trẻ kia trước tiên là một cái tên. Khi nhớ một cái tên tức là ta nhớ về một con người có cái tên đó. Không gì tuyệt diệu hơn khi mình gọi tên người thân của mình. Mẹ là cái tên chung cho tất cả những ai làm mẹ. Khi ai đó gọi mẹ ơi, tức mình hiểu người phụ nữ đó đã làm và yêu thương những công việc giống mẹ mình. Mẹ cũng là một cái tên đẹp nhất, bao giờ cũng dịu dàng. Một người tên Dũng, mình sẽ nghĩ không phải là con gái. Người tên Loan, sẽ không phải là con trai. Khi mình lớn, cái tên vẫn đi theo. Mình sẽ giữ nó như một kỷ niệm về người bố và người mẹ. Đó cũng là tình cảm ưu ái mà bố mẹ muốn dành cho.
Bố tôi nói với bà mụ:
- Tôi muốn nó một cái tên thật hùng dũng.
- Vậy tên Cường nhé!
- Tôi muốn nó phải thông minh nữa.
- Vậy thì Trí Cường.
- Tôi còn muốn nó phải có hiếu nữa kia.
Và cuối cùng cái tên của tôi cũng được đặt xong. Một cái tên thật dài nhưng tôi luôn nhớ.
Bố tôi nói:
- Không có gì đẹp bằng cái tên của mình. Một cái tên là một tình thương lớn.
Bạn tên gì vậy? Có khi nào bạn hỏi bố mẹ tại sao bạn lại có cái tên đó không? Tôi tin rằng bạn sẽ được nghe một câu chuyện thật dài về nó. Đó là một bí mật về bạn. Một bí mật mà chỉ bố và mẹ bạn biết. Và chỉ khi đó bạn mới biết tại sao một cái tên lại là một tiếng nói đẹp đẽ nhất.
 
 
Next chapter: I hate my extra tooth
I have an extra tooth. It got to be called a “rake tooth” at school. Every time I smiled they pointed to it.
“Look at that rake! Can I borrow it to comb my hair to get rid of the lice?”
I stopped smiling after that. I felt doomed. I held a grudge against those with regular teeth. They even accused me to my face, “It’s because you don’t brush your teeth. We tooth-brushers get our teeth evenly worn.”
To be continued...
List of Companies - A Business Directory