Chapter 1: The most beautiful sounds - part 1
Following is the first part of chapter 1 of "Open the window, eyes closed" novel presented in both English and Vietnamese only published on Tuoitrenews:
The English translation is provided by Tre publishing house.
We hope you would have an enjoyable experience reading this lovely piece of writing.
Remember to frequently visit Tuoitrenews to follow the next chapters of the award-winning novel for children by Nguyen Ngoc Thuan.
I’m a ten-year-old boy. That means I was still inside a womb ten years ago. Mom carried me along wherever she went. I wasn’t crying yet. Of course a baby lying inside a womb couldn’t cry! Imagine this yourself. What was it like inside a womb? You had no friend except your mother. Dad said it was a stroke of good luck when a baby was born. My birthday meant I could now have new friends! How could I get to know Tí and make him my best friend if I hadn’t even come into the world? Dad also said that when a baby was born, the midwife would gently smack its butt to wake it up. Inside the mother’s womb, it had been fast asleep. Some would need up to four or five smacks, because it thought it was still inside the womb. Isn’t that funny! I was like that. I was fast, fast asleep. The midwife had to smack me seven times. Mom said I would grow up very stubborn and that proved to be quite true. I lied to all my classmates, and told them the midwife smacked me fifty-nine times! “My God, your butt must be all red and swollen!” They rolled their eyes. The next day they boasted to me that their mothers said their midwives had smacked them a hundred times! Some said two hundred. Imagine their butts. Little Hồng, who’s a crybaby, said four hundred. We all laughed. Then Toàn got honest. “Two smacks,” he said. (He’d said two hundred before). Then the others admitted it was only three or four, while little Hong said she cried as soon as she was born. That saved the midwife the trouble of doing any smacking. Did you ever ask your mother about this? It’s so interesting to know about your new-born self. Did you open your eyes to welcome your parents? How much did you weigh? How many times did you wake up during the night just to cry? Did you have any hair, and what color was it? There are hundreds of things to find out about yourself! But I have to tell you this - you’ve got to keep them all secret. Those things are personal. Remember - when you keep a secret about yourself, or somebody else, you’ll never forget it. Once you tell it, you’ll forget it. I’m completely sure of this. Also, you should exaggerate the number of smacks, because Dad said there wouldn’t be a second chance to be smacked by a midwife. It only comes once in a lifetime, that loveliest cry! Dad always remembers the day I first cried, in other words the day I came into the world. Mom said to him, “Darling! The baby’s coming!” Dad hurriedly placed Mom on a wagon, which was half filled with straw. Unfortunately, the cow wasn’t around to pull it because Dad had told my Uncle to take it away to graze. So Dad pulled the wagon to the town all by himself. The whole way Mom bit on the straw so as not to cry. Dad said, “Cry out darling! It’s OK!” But still Mom wouldn’t cry. Dad said Mom was the toughest woman in the world! To be continued... | Năm nay tôi 10 tuổi. Có nghĩa là trước đây 10 năm tôi vẫn còn nằm trong bụng mẹ. Mỗi khi đi đâu, mẹ mang tôi đi. Tôi chưa biết khóc. Một đứa trẻ khi nằm trong bụng mẹ chắc chắn là không biết khóc. Tôi muốn các bạn tưởng tượng điều này. Lúc đó chúng ta như thế nào nhỉ? Chúng ta không có ai làm bạn, ngoài mẹ ra. Cho nên bố tôi nói, một đứa trẻ ra đời là một sự may mắn; ngày tôi ra đời là ngày tôi may mắn có thêm bạn mới... Chẳng hạn, làm sao tôi có thể quen thằng Tí và chọn nó làm bạn thân nếu tôi không ra đời? Cũng theo lời bố tôi nói, một đứa trẻ khi ra đời, bà mụ sẽ đập đập vào mông gọi nó dậy. Khi còn nằm trong bụng mẹ, nó ngủ. Có nhiều đứa phải đánh đến bốn năm cái, thật buồn cười vì nó cứ tưởng vẫn còn đang nằm trong bụng mẹ. Tôi là một trường hợp như vậy. Tôi ngủ rất say. Bà mụ phải đánh đến bảy lần. Mẹ tôi nói những đứa như vậy rất lì và hình như tôi cũng thấy đung đúng. Ở lớp, tôi nói xạo tụi bạn, bà mụ đánh tôi đến năm mươi chín lần! - Trời ơi, cái mông mày phải sưng to lắm. – Chúng trợn mắt tròn lên. Hôm sau chúng khoe với tôi, mẹ chúng nói, bà mụ đánh chúng đến một trăm cái. Có đứa còn nói hai trăm. Thật không tưởng tượng nổi cái mông. Con Hằng mít ướt đụng một chút là khóc nhè còn dám nói đến bốn trăm cái. Chúng tôi cười ồ lên. Thằng Toàn thành thật nói: “Tao có hai cái à”. (Hồi nãy nó nói hai trăm). Đứa khác thì ba cái, bốn cái, còn con Hồng mới đẻ ra đã khóc rồi. Hai con mắt nó mở to lên, thế là nó khóc. Bà mụ rảnh tay, không phải nhọc công. Bạn có khi nào hỏi mẹ mình chuyện này chưa? Tôi nghĩ sẽ rất thú vị. Bạn sẽ biết về mình lúc mới chào đời. Bạn có biết mở mắt nhìn bố mẹ không? Bạn bao nhiêu ký? Khi ngủ, bạn khóc mấy lần trong một đêm? Bạn có tóc không, màu gì? Cả trăm chuyện để biết về mình. Nhưng tôi muốn nói với bạn một điều, chúng ta phải bí mật. Chuyện đó phải riêng tư. Khi bạn giữ một điều bí mật về mình hay về ai đó, bạn sẽ không bao giờ quên. Những chuyện bạn nói ra rồi, bạn sẽ quên mất. Tôi dám chắc như vậy. Và còn một điều nữa, bạn phải tăng số lần bà mụ đánh lên, bởi vì như bố tôi nói, chúng ta không bao giờ có cơ hội được bà mụ đánh lần thứ hai. Chúng ta chỉ được khóc một lần khi chào đời, một cái khóc dễ thương nhất. Bố tôi vẫn nhớ mãi cái ngày tôi khóc. Tức cái ngày tôi chào đời. Mẹ tôi nói: “Anh ơi! Hình như em sắp sinh em bé”. Bố tôi hoảng hốt ẵm mẹ đặt lên xe rơm. Ngặt một nỗi, con bò không có ở đó. Bố đã nhờ cậu tôi dắt nó đi ăn cỏ. Thế là một mình, bố kéo xe xuống thị xã. Dọc đường, mẹ cắn rơm chịu đau không la một tiếng. Bố tôi nói: “Em cứ la lên, không sao cả!”. Mẹ vẫn không la. Bố nói mẹ là người cừ nhất! |