Chapter 3: He missed his missing finger - Part 2

Following is the part 2 of chapter 3 "Thuong nho ngon tay" (He missed his missing finger) from the chidlren novel "Open the window, eyes closed" by Nguyen Ngoc Thuan presented in both English and Vietnamese only published on Tuoitrenews: 
The English translation is provided by Tre publishing house.
We hope you would have an enjoyable experience reading this lovely piece of writing.
Remember to frequently visit Tuoitrenews to follow the next chapters.   
I went over to Old T’s House. I didn’t dare enter, just popping my head in through the window. He asked, “Who’s that?”
I said, “It’s me, it’s Cường.”
I went in slowly towards the couch and sat down. 
“Have you got something to ask me?” he said.
I muttered, “I want to ask you... do you miss... miss...”
“Miss what? Just tell me. Don’t be afraid.”
“Do you miss your hands and feet?” 
 
 
 
Old T gave me a silent look. 
I said, “I know you miss them a lot!”
“Yes, I do.” He blinked his eyes. “I lie here and I keep thinking of them.”
“Do you ever go back to where your hands and feet are buried?”
“Never. I’ve never been back once. But I’ll never forget it either. I’ve always wanted to pay them a visit, but the time hasn’t come yet for me to say so. I don’t want to be a burden to Hưìng. It would make her grieve all over again. I’m always afraid I’ll make Hồng sad.”
 
 

Hồng was Old T’s daughter.
“Is it really far from here?” I said
“No. It’s in your school grounds.”
“In my school grounds?”
“Yes. I was a school guard. One day I heard the roars of planes, heavy bombers, and so I took the kids down to the shelters. Unfortunately one of them hid under a table and I couldn’t find him. I counted them in the shelter and knew there was one missing, so I hurried back above ground.”
 

“Did you find him?”
“Yes. I held him up and his body was just limp. I told him not to be scared, but I knew he was. Then a bomb dropped. That was all I knew. I tried to protect him with my body, but I hadn’t enough time. Something blazed up and across my arms. When I came to I found him dead. I survived the bomb because I was a grown up and I could stand it better. The rescuers said that when they found the boy one of my hands was still on his body.”
 
 
 

I shuddered, “So they were blown off your body then?”
“Yes. They buried my hands and feet in another bomb crater. They filled the crater with soil, then planted a coconut tree there.”
“Ah! I know where it is now.”
“OK. Pay them a visit, for my sake. Just like you came here to visit me. They were parts of my body that got left behind.”
I nodded, “I’ll do that for you. I will also tell them this coconut tree grew up on the hands and feet of Old T who lost them in his effort to save a schoolboy.”
 
 
 
 
“Please don’t tell them the boy was killed!”
“Can I know why?”
“I don’t know”, he sighed. “Maybe it’s better to tell them the boy was saved. It was stupid of me to tell you the boy was... After all these years, I still wish I’d saved his life...”
“I’ll say the boy was saved, I promise.”
 
 
 
 
“Oh good. By the way, does the coconut bear lots of fruit?”
“Yes. Sweet milk too. I know why it’s unusually sweet.”
“Really?”
“Because it wants to say thank you to you. Listen, I’ve got an idea! I will tell my friends there is a secret buried under the coconut tree. They will roll their eyes and ask what it is. I’ll pretend I have to think. Then I’ll tell them there’s a human hand under the coconut tree!”
 
 
Old T laughed, “Yes, that’s OK. Now, can I see your hands?”
I spread out my ten fingers. He exclaimed, “Yes! They’re so lovely. If only I could have just one finger.”
I said, “I’ll give you this little finger. Now I’m going tell you a secret: of all my ten fingers, I love the little one the most. It’s so funny and small. And it’s weak too. Look, it moves very slowly. On top of that, it gets a bite from me every now and again. But on second thoughts, I’ll give you all the ten fingers.”
 
 
 
 
“How can I have them?”
“That’s easy. I’ll come and see you every now and then. All you need to do is to order, ‘Hands, bring me that cake over there’. The hands will run over to the cake and bring it over to you.”
He laughed happily. “What a great idea! I can’t resist this, boy. I can’t think why on earth I didn’t think it up myself. Let me try it!”
 
 
 
 
He cleared his voice and said excitedly, “Hands!”
“Here we are!” I shouted. “We are the hands! It’s our honor to serve Your Majesty!”
 
 
Tôi sang nhà ông Tư. Tôi không dám vào nhà, cứ thập thò bên cửa sổ. Ông hỏi:
- Ai đó?
Tôi nói:
- Con đây, con là thằng Dũng.
Tôi từ từ đi vào nhà, ngồi xuống bộ ván.
- Có gì muốn nói với ông phải không? Ông nói.
Tôi ấp úng:
- Con muốn hỏi... ông có nhớ, nhớ...
- Nhớ cái gì? Con cứ nói đi, đừng sợ.
- Ông có nhớ bàn tay và bàn chân không? 
 

Ông Tư im lặng nhìn tôi. Tôi nói tiếp:
- Con biết ông nhớ lắm!
- Ừ. Ông nhớ – Ông chớp chớp đôi mắt – những ngày nằm ở đây, ông luôn nhớ.
- Thế thì ông có đến cái chỗ mà bàn tay bàn chân của ông nằm lại không?
- Chưa. Ông chưa ghé bao giờ. Nhưng ông sẽ không bao giờ quên đâu. Từ lâu, ông ước mơ được ghé lại thăm một lần nhưng chưa tiện nói ra. Ông sợ chị Hồng của con (tức con ông Tư) nhọc công. Với lại, khi nhắc đến, chị của con sẽ buồn lắm. Ông luôn sợ chị Hồng của con buồn.
 
 

- Thế chỗ đó có xa không ông?
- Không. Ngay trường con đó.
- Ngay trường của con?
- Ừ. Năm đó ông bảo vệ lớp học. Khi nghe tiếng máy bay, ông đã dẫn cả lớp xuống hầm trú. Không ngờ có một thằng bé vì quá sợ chui xuống gầm bàn nên ông đã bỏ sót. Khi đếm lại thấy thiếu một người, ông vội vàng chạy lên tìm.
 
 
 
 
 
- Ông có tìm thấy nó không?
- Có. Ông bế nó lên, người nó mềm nhũn. Ông nói đừng sợ nhưng biết chắc rằng nó đang sợ lắm. Rồi bỗng dưng một trái bom rơi xuống. Ông không còn biết gì. Trước đó ông định ép nó vào người, ông định ép nó vào ngực mình nhưng không kịp. Một luồng sáng lóe lên như cắt đứt đôi tay của ông. Khi ông tỉnh lại thì đứa bé đã chết rồi. Ông còn sống được là bởi vì ông là người lớn, sức chịu đựng tốt hơn. Người ta nói khi ẵm đứa bé lên, bàn tay của ông vẫn còn trên người nó. 
 
 
Tôi rùng mình:
- Lúc đó nó đã bị cắt khỏi người ông rồi phải không?
- Ừ, người ta đã chôn bàn tay và bàn chân của ông dưới một hố bom. Sau đó lấp đất lại, trồng lên trên đó một cây dừa. 
- A! Con biết chỗ đó rồi.
- Ừ! Con hãy đến thăm nó giùm ông nhé, giống như con đã đến thăm ông vậy, vì đó là một phần cơ thể của ông còn nằm lại.
Tôi gật đầu:
- Con sẽ đến thăm nó giùm ông, con sẽ nói với mọi người, dưới gốc dừa có bàn tay của ông để lại lúc ẵm một đứa bé.
 
 
- Con nhớ nói đứa bé vẫn còn sống nhé!
- Tại sao vậy ông?
- Ông cũng không biết nữa – ông thở dài – có lẽ khi nói cứu sống được một đứa bé, sẽ tốt đẹp hơn. Ông rất ân hận khi đã lỡ nói với con đứa bé đã... Nhiều năm qua rồi, ông vẫn muốn nó được cứu sống kia.
- Con hứa, con sẽ nói...
 
 
 
- Ừ. Nhớ nhé. À, cây dừa có sai trái không?
- Có, ông ạ. Nó rất ngọt. Nhưng con biết vì sao nó ngọt rồi.
- Tại sao vậy?
- Nó trả công ông đó. Đúng rồi! Con sẽ nói với tụi bạn rằng dưới cây dừa có một điều bí mật. Chúng sẽ trố mắt hỏi Cái gì vậy? Con sẽ giả vờ như suy nghĩ một chút. Sau đó mới nói là vì dưới cây dừa có một bàn tay!
 
 
 
 
Ông Tư bật cười:
- Con làm ông hồi hộp quá! Con cho ông xem bàn tay của con đi.
Tôi xòe mười ngón ra. Ông khen:
- Ôi! Chúng thật dễ thương. Ông ước gì được một ngón.
Tôi nói:
- Con sẽ cho ông ngón út. Con kể bí mật này cho ông nhé, trong mười ngón tay, con thương nhất là ngón út. Nó là ngón thiệt thòi nhất, bé tí. Nó yếu nữa. Ông thấy không, nó nhúc nhích rất chậm, vậy mà lâu lâu con còn cắn nó một cái. Nhưng mà thôi, con sẽ cho ông mười ngón.
 
 
 
- Làm sao ông lấy được.
- Dễ lắm. Thỉnh thoảng con sẽ chạy sang đây. Ông chỉ việc kêu lên “bàn tay ơi lấy cho tui cái bánh”. Thế là bàn tay sẽ chạy đến lấy cho ông ngay.
Ông cười khà khà:
- Ôi hay quá! Thật là hấp dẫn, vậy mà ông không nghĩ ra được. Để ông thử nhé! – Ông hắng giọng rồi sôi nổi nói – Bàn tay ơi! 
 
 
 
- Ơi! Có tui đây! – Tôi nói to – Tui là bàn tay đây! Bàn tay xin tuân lệnh hoàng thượng!
 
Next chapter: Love
Uncle Hung loved Aunt Hồng, daughter to Old T.  Again, I called her ‘Aunt’ because I loved her, not because she was related to my parents. Everyone in the village knew he loved her. Mom said Uncle Hung was shy. Whenever he was feeling shy, his face went black, which I found very funny. His ears went purple too.
List of Companies - A Business Directory