Chapter 4: Love - Part 1
Following is part 1 of chapter 4 "Tinh yeu" (Love) from the chidlren novel "Open the window, eyes closed" by Nguyen Ngoc Thuan presented in both English and Vietnamese only published on Tuoitrenews:
The English translation is provided by Tre publishing house.
We hope you would have an enjoyable experience reading this lovely piece of writing.
Remember to frequently visit Tuoitrenews to follow the next chapters.
Uncle Hung loved Aunt Hồng, daughter to Old T. Again, I called her ‘Aunt’ because I loved her, not because she was related to my parents. Everyone in the village knew he loved her. Mom said Uncle Hung was shy. Whenever he was feeling shy, his face went black, which I found very funny. His ears went purple too. I also knew a secret about him: he was scared of Aunt Hồng. Whenever he saw her he panicked. This seemed so strange to me - he was scared of nothing except Aunt Hưìng! When she was working in the town Aunt Hồng wore an aodai, the traditional Vietnamese women’s dress. Sometimes she was dressed in blue, sometimes red. Uncle Hung told me to tell Aunt Hồng she looked prettier in the blue. Aunt Hồng smirked and said, “Why does he care what I wear? Go home and tell him I said that.” I rolled my eyes, “Tell him what?” “What I just said.” “But what did you say?” “Just tell Uncle Hung that Aunt Hưìng said ‘Why does he care what I wear?’ He’ll know what I mean. Now repeat it to me.” I laughed, saying, “Why does he care what I wear?” Aunt Hồng nodded, “OK. Good! Now here’s some candy. Next time you’ll get more.” She then left for the town. She went home only twice a month, and she always went in a marvelous blue aodai. Mom said no one else in the village had silky hair like Aunt Hồng’s. Even when she was young Mom’s hair was not that silky. Uncle Hung praised her hair too, saying it looked like a waterfall. Mom was there when he said it and she chuckled. “Wow! Then one day it will all flow away like water...” From then on whenever I saw Aunt Hồng couldn’t help imagine that one day her hair would flow away, leaving her with only a bald head. That made me smile. It made me think I’d just found out a secret about Aunt Hồng. The other day I was stupid enough to tell this to Uncle Hung. He burst out laughing. But he then forbade me to tell it to anybody else. If I did, it would make him really sad. It’s a secret that only he and I knew, he said. So I promised. The days Aunt Hồng was home, he hovered around Old T’s house. His face went very black. Mom said, “Why can’t he tell her he loves her? That’ll make her happy. Why’s he so shy?” I said, “Let me help him!” I ran into Aunt Hồng’s house. I said, “Aunt Hưìng, Uncle Hung is waiting for you outside!” Aunt Hồng put on her blue aodai and went out. Uncle Hung had run away. The next morning, Uncle Hung poked his head into my blanket, asking, “Is there anybody home?” I said, “Yes. It’s me. I’m Aunt Hồng. I hate Uncle Hung very much. Uncle Hung loves me but he won’t say it to me so I can be happy.” To be continued.. | Chú Hùng yêu cô Hồng – con ông Tư. Chuyện đó cả xóm ai cũng biết. Mẹ tôi nói chú Hùng mắc cỡ. Khi mắc cỡ mặt chú cứ đen xì ra. Tôi đã nhìn thấy mặt chú đen xì rồi, nhìn ngộ lắm. Đôi tai lại đỏ rực. Tôi cũng biết một bí mật về chú, chú sợ cô Hồng. Cứ thấy mặt cô Hồng là sợ. Hay vậy đấy. Ngoài cô Hồng ra, chú không sợ gì hết. Cô Hồng đi làm trên tỉnh, mặc áo dài, lúc thì màu xanh, lúc thì màu đỏ. Chú nhờ tôi nói với cô Hồng là mặc áo dài màu xanh sẽ đẹp hơn. Cô Hồng ứ lên một cái, bảo tôi: - Ai bắt không biết nữa! Nhớ về nói như vậy nhé. Tôi trợn mắt: - Nói làm sao hả cô? - Thì nói như vậy đó! - Nhưng cô có gì nói đâu? - Có chứ. Con cứ nói với chú Hùng là cô Hồng nói “ai bắt không biết nữa”. Vậy đó là chú Hùng hiểu liền. Nhắc lại cho cô nghe đi. Tôi bật cười, nhắc lại: - Ai bắt không biết nữa! Cô Hồng gật đầu: - Ừ, ừ. Giỏi lắm! Cô cho cây kẹo nè, lần sau cô sẽ cho nhiều hơn! Thế là cô đi lên tỉnh. Một tháng về nhà chỉ hai lần. Lần nào về, cô cũng mặc áo dài xanh tuyệt đẹp. Mẹ tôi nói ở làng chỉ có mái tóc cô Hồng là mượt nhất. Hồi còn con gái, tóc mẹ không được mượt như vậy. Tôi cũng có nghe chú Hùng khen. Chú nói nhìn mái tóc cứ tưởng như một ngọn suối. Mẹ tôi đi ngang nghe được, cười khúc khích, đùa: - Ôi! Nếu như thế nó sẽ chảy hết, còn gì... Từ đó, mỗi lần gặp cô Hồng, tôi cứ tưởng tượng một ngày nào đó, tóc cô bỗng “chảy” hết, chỉ còn cái... sọ dừa! Thế là tôi cười tủm tỉm. Tôi có cảm giác như mình vừa biết một bí mật của cô Hồng. Có một lần dại miệng, tôi kể cho chú Hùng nghe. Chú cười ngất. Nhưng sau đó chú bảo tôi không được kể cho ai nghe. Chú sẽ buồn lắm! Đó là điều bí mật chỉ có tôi và chú biết thôi. Và tôi đã hứa với chú. Những hôm cô Hồng về, chú cứ đi lảng vảng trước nhà ông Tư. Mặt chú đen xì xì. Mẹ tôi nói: - Cái thằng, yêu người ta thì phải nói cho người ta biết, người ta vui. Có gì mà sợ? Tôi nói: - Để con nói cho! Tôi chạy vù vào nhà cô Hồng. Tôi nói: - Cô Hồng ơi, chú Hùng đợi cô ngoài trước kìa! Cô Hồng bận áo dài xanh đi ra. Chú Hùng đã chạy mất tích. Sáng hôm sau, khi chú Hùng chui đầu vào mền của tôi, hỏi: - Có ai ở nhà không vậy cà? Tôi nói: - Có. Tui đây. Tui là cô Hồng. Tui ghét chú Hùng lắm. Chú Hùng yêu tui mà không chịu nói để tui mừng. |