Chapter 5: Open the window, eyes closed - Part 1
Following is part 1 of chapter 5 "Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ" (Open the window , eyes closed) from the children novel "Open the window, eyes closed" by Nguyen Ngoc Thuan presented in both English and Vietnamese only published on Tuoitrenews:
The English translation is provided by Tre publishing house.
We hope you would have an enjoyable experience reading this lovely piece of writing.
Remember to frequently visit Tuoitrenews to follow the next chapters.
My family had a very large garden. Dad grew a lot of flowers. When he was home from the fields in the afternoon, Dad would take me to the garden to help him with the watering. He’d made me a small watering can out of a used paint pot, which I found very handy. He even made a shower head from another tin can. Dad would tell me to close my eyes before he placed my hands on every flower. Then he’d ask, “What flower is this?” I used to give the wrong answer. But Dad said it was OK, little by little I would get it right. I would close the eyes and touch the flowers and practice guessing myself. My first successes were with these two flowers: the cockscomb and the sunflower. Dad laughed and praised my progress! Then I was able to identify three flowers. Dad said, “It won’t be long before you know all the flowers in my garden.” Which turned out to be true. Before long I was able to guess all the flowers. I would grope about and touch the plants and easily say their correct names. It was then that I became part of the garden. I was able to walk round it with eyes closed without touching anything. When he had the time, Dad would hide somewhere in the garden and tell me to find him. He’d say, “I think your eyes were half-open.” “No”, I’d reply. “I didn’t open my eyes. I know where the Ylang Ylang is.” “Do you?” Dad gave the distinct impression he didn’t believe me. This game didn’t only take place in the garden - we also played it inside the house. Dad would hide a piece of candy somewhere and I’d always be able to find it. He would also challenge me to guess the distance between him and me. I used to get it wrong in the beginning. Then I’d come quite close. Dad would take a rule and measure the distance exactly. Lying in the blanket and hearing Dad’s footsteps, I now knew how many meters away he was. This game caught Uncle Hung by surprise. He would say, “It’s impossible, you must be cheating. You must have half-opened your eyes.” I would do it again and again until he exclaimed, “It’s unbelievable. You must have divine eyes!” It was just a game, but later it became part of a very serious incident. A small river wound its way behind our house and Dad would spend some time taking me down there to swim. Dad was a great swimmer. He was able to hold his breath for several minutes while he dived. Now on that day we were having lunch when we heard somebody screaming. Then there was silence. My parents looked around, not knowing what direction the scream had come from. But I knew at once. “About thirty meters, this way!” Mom jumped to her feet. “Oh my! He means the river bank.” Dad dropped his rice bowl and ran across the garden. Mom and I followed him. I was right. A boy was drowning in a whirlpool, and all we could see were his feet kicking. It was Tí, Old Sấu’s son. He’d been playing along the bank when he slipped and fell into the water. Dad carried him home. His stomach was so full of water, Dad held him upside down by the feet. It looked like a circus trick. The village people were now aware what had happened and gathered round us, asking me lots of questions. Old Sấu said she was so grateful to me. She cried. She said her son Tđ would have died without me. Some people said they didn’t believe I could judge the distance a sound came from so well, so they tested me. As luck would have it I got the right answers every time. They asked how come I managed to acquire a skill like that. Dad winked and we both laughed. I knew he meant I mustn’t reveal our secret. It was a secret between him and me. But I said I wanted to share this secret with Tđ. He was my close friend, and I found his name more beautiful than any other. When I spoke his name, it sounded like a song. I would call him while I sat in class, “Tí, Tí”. “What?” he’d ask. “Nothing”, I’d reply smiling. He was very puzzled. He didn’t know I was just trying to listen to the sound of his name. Dad said every name made the most beautiful sound. The dearer the person was to you, the more wonderful the sound would be. I believed him. I would call him just to hear the sound of his name. To be continued... | Nhà tôi có khu vườn rất rộng. Bố trồng nhiều hoa. Buổi chiều ra đồng về, bố thường dẫn tôi ra vườn, hai bố con thi nhau tưới. Bố làm cho tôi một bình tưới nhỏ bằng cái thùng đựng sơn rất vừa tay. Bố lại lấy hộp lon gò thành cái vòi sen nữa. Bố hay bảo tôi nhắm mắt lại, sau đó dẫn tôi đi chạm từng bông hoa một. Bố nói: - Đố con hoa gì? Tôi luôn nói sai. Nhưng bố nói không sao cả, dần dần tôi sẽ nói đúng. Những buổi chiều tôi hay nhắm mắt sờ những bông hoa rồi tập đoán. Tôi đoán được hai loại hoa: hoa mồng gà và hoa hướng dương. Bố cười khà khà khen tiến bộ lắm! Một hôm khác, tôi đoán được ba loại hoa. Bố nói: - Phen này con sẽ đoán được hết các loại hoa của bố mất thôi! Và đúng như vậy, không bao lâu, tôi đã đoán được hết vườn hoa. Từ trong nhà ra ngoài vườn, tôi có thể chạm bất cứ loại cây nào và nói đúng tên của nó. Tôi cũng đã thuộc khu vườn. Tôi có thể vừa nhắm vừa đi mà không chạm vào vật gì. Những lúc rảnh rỗi, bố hay đứng trong vườn rồi đố tôi tìm ra bố. Bố nói: - Bố thấy con hé mắt! Tôi cãi lại: - Không! Con không có hé mắt. Con biết chỗ cây hoàng lan mà! - Thật không? – Bố giả vờ nghi ngờ. Trò chơi này không chỉ diễn ra ngoài vườn mà còn trong nhà. Bố hay giấu cục kẹo đâu đó rồi đố tôi, và lần nào tôi cũng tìm thấy. Bố còn đố khi tôi nhắm mắt, bố đứng cách tôi bao xa. Lúc đầu tôi luôn đoán sai nhưng sau thì đúng dần. Mỗi lần như thế, bố đều lấy thước ra đo đàng hoàng. Bây giờ, khi đang còn vùi đầu trong mền, tôi vẫn biết bố đang cách xa tôi bao nhiêu mét khi chỉ cần nghe tiếng bước chân. Trò chơi này làm chú Hùng ngạc nhiên lắm. Chú cứ hay nghi ngờ rằng không thể được, cháu đã ăn gian. Cháu hé mắt. Thế là tôi lại lặp trò chơi cho đến khi chú phải thốt lên: - Thật không thể tin nổi, cháu có con mắt thần! Trò chơi này, tôi có một kỷ niệm đáng nhớ. Sau nhà tôi có một con sông nhỏ. những ngày nghỉ bố hay dẫn tôi ra đó tắm. Bố tôi bơi giỏi lắm. Bố có thể lặn một hơi dài đến mấy phút. Hôm đó, khi cả nhà đang ăn cơm thì bỗng nghe một tiếng hét lớn. Sau đó hoàn toàn im lặng. Mọi người nhìn quanh, không biết tiếng hét xuất phát từ hướng nào. Nhưng tôi đã nói ngay: - Cách đây khoảng ba chục mét, hướng này! Mẹ tôi chồm dậy: - Chết rồi, ngoài bờ sông! Bố quăng chén cơm rồi băng vườn chạy ra... Tôi và mẹ chạy theo, quả nhiên đúng như vậy. Dưới cái hụp xoáy, một thằng bé chới với chỉ còn lòi ngón chân. Nó là thằng Tí, con bà Sáu. Nhân buổi trưa, nó trốn ra bờ sông vọc nước, không ngờ trượt chân té xuống. Bố tôi ẵm nó về nhà. Bụng nó đầy nước, bố phải nắm ngược hai chân dốc xuống như làm xiếc. Sau đó cả xóm mới hay tin chạy ra. Người ta bu quanh tôi, hỏi đủ chuyện. Bà Sáu còn cảm ơn tôi. Bà khóc. Bà nói không có tôi thằng Tí con bà sẽ chết. Nhiều người không tin rằng tôi có thể lắng nghe âm thanh tài tình như vậy bèn thử tài, thật may phước lần nào tôi cũng đoán trúng. Họ hỏi làm sao biết hay vậy? Bố nháy mắt và chúng tôi cười ồ. Tôi biết đó là một bí mật, không thể tiết lộ! Một bí mật giữa bố và tôi. Nhưng tôi đã hứa, tôi sẽ chỉ cho thằng Tí bí mật này. Nó là bạn thân của tôi mà. Tôi thấy tên nó đẹp hơn mọi tên, khi đọc lên, âm thanh cứ du dương như một bài hát. Ở trường tôi hay gọi nó: - Tí, Tí! Nó hỏi: - Cái gì? Tôi mỉm cười: - Chẳng có gì! Nó ngạc nhiên lắm. Nó không hề biết rằng tôi nghe âm thanh từ cái tên của nó. Bố tôi nói, mỗi cái tên là một âm thanh tuyệt diệu. Người càng thân với mình bao nhiêu thì âm thanh đó càng tuyệt diệu bấy nhiêu. Tôi tin bố. Tôi hay gọi tên bố chỉ để nghe âm thanh. |